XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 4

 Nước biển mát, đưa nó vào khoảng không gian lơ lửng, như đang ở đâu đó, đâu đó xa xa, nhiều mây trắng, có tiếng nhạc du dương và có cả những thiên thần bé nhỏ đang bay lượn trước mặt nó, giống như cái nơi mà nó mơ ước được đặt chân đến, nhưng vẫn chưa đến được.

 Đang say xưa hửng thụ sự sung sướng mà nó chưa từng có, cảm giác đang lơ lửng 9 tầng mây, thì bỗng có tiếng gọi của “ai đó” làm nó rớt 1 cái “bịt” xuống 12 tầng địa ngục.

 _ Cứuuu… ặx…ọc… cứuuu tui… với… ặcxx… cứ..u…u…..

 _ Gì vậy, ai đó, ở đâu, lên tiếng đi, aiiiiiiiiiii………..

 Nó hoảng loạn khi nghe tiếng kêu cứu, a nó thấy rồi, 1 bàn tay đang vơi với ngoài xa, chìm dần, chìm dần…đâu mất tiêu luôn rồi ?

 Sau 1 hồi vật vã, mò “kim” đáy biển, nó đã cứu được cái cây “kim” ấy lên, bảo là “kim” thế mà to gần gấp đôi nó, tội thay con bé, đó giờ tắm sông có biết cứu người là gì, con nít trong làng toàn là dân vip bơi lội mà.

 …Trên bờ … lúc này…

 _ Ê, này, có sao không, tỉnh dậy, êêê, tên kia, tỉnh dậy coiiiii…

 Nó đang hớt hơ hớt hải, tán vào mặt 1 tên nhóc nào đó trông không phải người ở đây, vì dân ở đây chẳng ai con trai lại trắng như thế. Không suy nghĩ nhiều hơn về thân thế cái tên này, bây giờ nó đang nghĩ làm gì cho hắn có thể thở lại được

 Quậy nó hoảng loạn thật sự khi thằng này ngây đơ ra đấy, chẳng nói chẳng cử động gì, nó chẳng biết phải làm gì, cứ lảm nhãm mỗi câu “phải làm sao đây?”, trong khi hắn không thở được cơ kìa. Nó tập trung suy nghĩ, rồi tưởng tượng đến những bộ phim Hàn, Mỹ, Nhật, Trung Quốc, I-rac, I-ran, Pakistan. Thường thì cứu người chết đuối như thế nào ?

 Rồi nó bỗng la to:

 _ A, trong sách giáo dục quốc phòng, xoa bóp tim ngoài lồng ngực, đúng rồi...

 Hành động ngay mà không suy nghĩ trước khi quá muộn. Mong là nó thành công sau nhiều lần học lí thuyết trên trường mà chưa có dịp thực hành như thế này.

 _ Sao hắn chưa sặc nước ra nhĩ, xoa bóp tim ngoài lồng ngực rồi cơ mà, sao đây, cách hữu hiệu nhất mà thầy dạy là… là…

 …o.0.o.♥.♥.♥.o.0.o… _ Sặc.. hặr…hừrhựhựr…sặxx…

 _ Ôi lạy Chúa, con cứu được 1 mạng người, tạ ơn Chúa lòng lành.

 Cái thằng vừa được cứu sống bởi nó mở mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu theo vẻ tinh nghịch của nó đang chăm chú xem hắn thế nào, vội đưa tay lên miệng mình, hắn la toáng cả lên.

 _ Cô đã làm gì hãã..ã….

 _Cứu ông chứ gì, không có tui là cha chết ở ngoài đấy rồi đó biết không, còn không biết cảm ơn còn hỏi tui làm gì nữa à.

 _ Không, ý tôi nói là cô đã làm gì thân thể tôi rồi ?

 _ Ờ thì, “hô-hấp-nhân-tạo”, hã, cái gì, tôi vừa hô hấp nhận tạo á, ááá…

 _ Áááááá, sao cô dám hã, trời ơi, bẩn quá, gớm quá…

 Hắn cũng la toáng lên theo nó, mà lại còn phan 1 câu như trời giáng vào tai con nhỏ.Vừa nói, hắn vừa chùi chùi bôi bôi cái môi vừa từ xanh hoá đỏ của mình.

 _Hã, cái gì, anh nói ai bẩn hã, nói lại nghe coi tên “quái vật” kiaaaa…..

 Không trả lời, hắn đứng phắt dậy và bỏ đi, chẳng ngó ngàng đến gương mặt rõ bức xúc của con nó.

 _ Này, tên kia, sao vô ơn vậy hã, ko biết cảm ơn hã, còn nói ai bẩn nữa, đúng là thứ không biết điều mà, ááá, coi như hôm nay con này xui cứu phải tên trời đánh này, áááááá … á trời, mà mình vừa làm gì cơ chứ, hô… hô… hô hấp… nhân tạo á, trời ơi, nghĩa là… hôn môi sao, ááááááááááááááááááááááááá á, mày điên hã Quậy ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii……….

 Nó bực mình, thét lớn, cho đến khi hã bớt giận rồi đứng dậy lẩm bẩm bực bội đi về phòng, con mắt hằn hặt lửa ấy vẫn hướng về bóng dáng tên “ quái vật” mà nó nói. Những bước chân mạnh bạo, ôi con nhỏ điên mất thôi, lần đầu tiên nó giúp ai đó mà chẳng được 1 lời cảm ơn, ngược lại còn bị người ta bảo là “bẩn” nữa chứ.

 _Ááááááá, tên trời đánh, ông trời ơi, đánh nó chết đi dùm con, tức quá à, trên đời có thứ người như vậy á hãããã, ááááá, ngày đen đủiiiiiii ……..

 [gầm …gầm… đùng… chéx chéx…].

 Con nhỏ vừa la câu “ngày đen đủi” ư, mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm lập tức, ôi không, mưa rồi, trời chuyển tiết trong tít tắc vậy sao, con nhỏ này miệng nó nói chi mà linh thế.

 _ Ớ ông trời, con nói đùa cơ mà.

 Ngây thơ cái kiểu không hợp pháp như nó.

 Trong căn phòng nhỏ nhắn, qua tấm kính cửa sổ, Mèo ngắm những hạt mưa rơi vội vã, cứ như cuộc đua nước rút vào những giây cuối cùng, mưa tạo nên tiếng ồn lớn trên khoảng không mái nhà, tạo nên những đường sóng gợn tuyệt đẹp, nó ngồi đó bên cạnh Mèo mà la hét ỏm tỏi.

 _ La xong chưa, có chuyện gì kể tao nghe với ?

 Mèo ngồi cạnh tựa vai nó mà ngắm những hạt mưa.

 _ Bực cả mình àààà, gặp phải cái thằng âm binh trời đánh nào đó, cất công cứu hắn chết đuối, nghĩ sao không cảm ơn 1 tiếng mà còn xĩ vã tao nữa chứ, ôi nếu hôm nay mà tâm trạng không tốt đi nhé, là hắn có ăn 1 trận đại náo thiên cung của tao rồi nhá, tên trời đánhhhhhhhhhhhhh….

 _ hìhì, tao cứ tưởng giữa trưa thế này chỉ có 1 con điên như mày tắm biển thôi ai ngờ lại có 1 thằng khùng nữa chứ, hợp đấy hợp đấy, đẹp trai không mạy.

 Bốp ! Tiếng đánh đùa vào trán Mèo, xuýt xao con bé Mèo nhăn nhó, khi không lại bị đánh.

 _ Mày điên à, ai biết đâu, đẹp trai à… ưrr… nhìn không rõ nhưng cũng tạm… tướng tá…thì chắc cũng được, nhưng mà tâm hồn, lương tâm bị chó tha đi mất rồi, á trời bực mình quá, mày hỏi cái thằng đấy chi thế tao bực quá đi nèèèèè….. _ Để tao gặp lại hắn lần nữa đi, tao ko đánh hắn nhừ xương thì Quậy tao sẽ đổi tên từ Lâm Ly Ly thành Lâm Lỳ Lỳ luôn à xem.

 Mèo im lặng, để nó trút giận, dù trời mưa có lớn cách mấy thì giọng nói thánh thót của nó cũng chẳng nhạt đi, cứ cau có mãi. Mưa lại càng to.

 Tưởng sẽ bình yên, hưởng lạc qua chuyến đi tắm biển này, ai ngờ rằng lại gặp phải chuyện không đâu, trời thì lại mưa, chán ngắt. Mong là chiều nay man mát không mưa để tụi nó không phí công 2 ngày trời đi du lịch nơi xa thế này, cái biển đẹp nhất từ trước tới giờ đối với tụi nó.

 Quả là ấm ức chuyện giữa trưa, nó không để mình bị người ta lấy oán trả ơn như thế được, chấp tay sau lưng, nó thả những bước chân nhẹ nhàng trên bãi cát trắng ban chiều, trời đã tạnh mưa rồi, cát vẫn còn ươn ướt, nhưng nhờ gió thổi nhằm làm cát khô đi, bờ biển trông đẹp hẳn ra.

 _ hừhừ, để chị mày tìm ra đi nhé, có nước nhừ xương nhá cưng, hừrhừr.

 Nó như là “ thám tử lộ mặt”, cứ đảo đảo ngoài biển, y hệt 1 con bệnh. Mà cũng không biết sao, chẳng có ai tắm biển cả ngoài đoàn người đi cùng xe trong xóm con Mèo ra.

 Bực bội sau 1 hồi tìm kiếm, nó chả thấy cái thằng đã làm nó điên đầu kia đâu, chỉ thấy mỗi con Mèo lẻo đẻo theo sau nó, hỏi tới hỏi lui. Xong thì bực bội quay về phòng, nó đánh 1 giấc dài, để Mèo lang thang ngoài biển 1 mình, hưởng gió chiều và chờ đợi hoàng hôn buông xuống.

 Lang thang, tiếng sóng vỗ nghe sao mà bình yên thế? Bày chim đang nhanh chóng bay về tổ, những chiếc thuyền xa xa đang vào bờ sau 1 ngày đánh bắt cá cùng các lão ngư, tất cả đang chờ đợi mặt trời “thả mình” xuống mặt biển. Cuộc sống mỗi ngày cứ thế thì sẽ chẳng có chiến tranh, chẳng có phiền toái hay lo nghĩ nữa rồi. Mặt trời buông tạo bóng trên mặt biển hồng vào lúc chiều tà. ….♪ ♫…◦.♫….♪…♪♫..♫..♪..♪ ..•.¶...♫♪…♪....•.¶…♪… #............

 Âm thanh từ đâu sao lại nghe cô đơn lòng người? Ắc hẳn là 1 bài hát buồn, của 1 “ai đó” trên biển. Mèo bước theo tiếng đàn ấy, bước, cứ bước cho đến khi, xa xa, cô bé tìm thấy chủ nhân của những âm thanh buồn bã đấy.

 _ Cậu ấy đàn bài về mẹ, quên mất tên bài hát rồi, hix, buồn quá, Quậy nó mà nghe thì chắc sẽ nhớ mẹ lắm.

 Ngồi 1 mình bên vách đá, có lẽ cậu ta thích yên tĩnh, bởi thế con bé chẳng dám lại gần, chỉ đứng từ xa mà nghe cậu ta đàn thôi.

 ………………………………….

 Có đôi lúc, sự dũng cảm được tác động đến nhờ cái chất gì đó. Và trong cái hoàn cảnh này, cái gọi là chất kích thích sự dũng cảm đưa con bé đến… tiếng đàn mê hoặc lòng người ...

 …o•0•o…

 _ Cậu… cậu… cậu có thể … ình ngồi cạnh được không ?

 Con bé rụt rè, cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cho cái cậu con trai kia nghe thấy. Nhìn từ phía sau và chờ đợi…

 Sóng biển cứ vỗ, mặt trời cứ từ từ mà lặn xuống đáy biển, tiếng đàn cứ vang mà không có giọng nói của ai đó trả lời. Con bé buồn bã :

 _ Cậu ấy không nghe mình nói.

 Từ cái suy nghĩ đấy, Mèo quay đầu lại, theo hướng về phía khách sạn mini, chậm rãi rời xa tiếng đàn đã thôi miên con bé đến đây.

 _...

 _ Cứ tự nhiên.

 _...

 Hết chap 3…

 Sự xuất hiện của vài tên con trai trên biển. Quậy thì bị ngay 1 cú sock sau khi chạm mặt 1 thằng nhóc ngang ngược vào giữa trưa. Mèo thì lại bị thôi miên bởi tiếng đàn của 1 tên con trai nào đó bên bãi biển vào lúc hoàng hôn. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp tại đây trong 2 ngày tới. Chờ chap 4 nhé ^^!!.

Chương 4

_...

 _ Cứ tự nhiên.

 _...

 Mèo cứ tưởng mình nghe nhầm, hay là câu nói đó của người khác chứ không phải tên cứ như bị “trầm cảm” kia. Tự nhũ dù gì cũng không chắc, liều 1 phen ngồi cạnh hắn để có thể nghe rõ được giai điệu bài hát hơn.

 Một chút hồi hộp, 1 chút lo sợ, 1 chút “ham muốn” [ ở đây là ham muốn được nghe người ấy đàn nhé], nhiều cái 1 chút cộng lại, con bé lấy hết can đảm đặt mình ngồi cạnh hắn. Ở đấy, lắng nghe, ngắm biển, thả hồn theo bài hát, đôi lúc con bé nhớ 1 đoạn trong bài thì lại “là lá la” theo. Vậy mà cả 2 đều chẳng để tâm đến nhau, chỉ có mỗi tiếng đàn là trung gian, lặng lẽ kết nối 1 giai điệu, 1 giọng hát tuy không được gọi là “hợp tác” trong cái hoàn cảnh này.

 Hoàng hôn đã buông xuống tận “lòng đáy biển”. Trời tối đen lại nhanh chóng, nước biển trông “buồn” hẳn sau 1 ngày dài “vui” với du khách đã đến đây. Những chiếc lều được dựng lên và lửa trại cũng được đốt, mọi người xung quanh cùng nhau tụ lại để kể chuyện cho nhau nghe, để cười, để hưởng thụ “cuộc sống thật sự” ở nơi này.

 Trong khi niềm vui được bao trùm tại biển, thì tại cái vách núi nhỏ, vẫn 2 người, 1 con trai, 1 con gái vẫn ở đó bên những nốt nhạc. Rồi thì…

 _ Cậu… cậu đàn hay thật, cảm ơn cậu vì bài hát, tối rồi, mình phải về đây, b…bb..y…e..e..

 Mèo nhe răng cười tạm biệt bằng từ “bye” đơn giản nhưng lúc này chẳng còn coi là đơn giản nữa. Con bé đứng hình mà vẫn giữ cái gương mặt đơ đơ ra đấy. Và cái lí do khiến Mèo ngốc chết lặng như thế là vì bị hút hồn bởi cái sóng mũi cao ngút không có 1 đường gợn cong, đôi mắt đen có thoáng chút buồn và 1 chút gọi là “cô đơn”, hàng chân mày rậm, đôi môi mang vẻ tinh khiết và mềm mại, có chăng con bé nhìn lầm đây là vẻ đẹp của 1 đứa con gái. Nhưng không, cái người mà con bé đang nhìn thấy là 1 cậu con trai thật sự, đôi mắt “lạnh” khẳng định điều ấy, cái lạnh mà chỉ có con trai mới làm cho bọn con gái điêu đứng được.

 Những ngón tay ngừng lại, chân không cử động theo nhịp điệu, mà bây giờ, cái đôi mắt tên ấy đã đá động đi đâu đó rồi. Nhìn Mèo, cái con bé đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây, hắn không biểu lộ 1 tí cảm xúc gì trên nét mặt. Một tên chỉ biết “nhìn”. Nhìn con bé 1 cách khó hiểu.

 _A…a….

 Con bé té ngã 1 cái thật đau từ vách đá xuống, gương mặt có vẻ nhăn nhó nhưng mắt con bé vẫn thẳng hướng về phía “anh chàng hoàng hôn” này. Cả 2 nhìn nhau và chẳng ai nói được lời nào, cho đến khi…

 _ Có sao không?

 Hắn mở lời, giọng nói nghe ấm lòng sao sao ấy, hắn vừa “hỏi” Mèo sao, tự nhiên con bé vui vui trong lòng, nhưng niềm vui lại bị dập tắt khi lại nhìn thấy đôi mắt ấy, có lẽ là sợ. Vội lắc đầu, đứng dậy, phủi phủi 2 đầu gối, rồi con bé quay đi bỏ chạy về cái khách sạn mini rẽ tiền để kịp mà hoàn hồn. Để lại nơi bóng mặt trời khuất, người con trai như bị “ trầm cảm” này, lại cô đơn 1 mình bên cây đàn đã không có dịp vang lên những giai điệu buồn nữa, hắn ngủ trên cái vách đá ấy, 1 mình, vẫn là 1 mình như thế.

 Sau cơn bị trúng tiếng gì đó mà người ta hay gọi nhĩ, à hình như là tiếng sét, nhưng cũng không phải thế, đã yêu đâu mà gọi là tiếng sét ái tình. Mèo bây giờ thì đã đánh 1 giấc dài, sau 1 buổi chiều đối mặt tên con trai với cái “sắc lạnh” làm ngây lòng người , 1 thằng con trai bị mắc phải chứng bệnh “hiếm từ” làm con bé phát sợ.

 .

 .

 .

 Sáng hôm sau thức dậy, Quậy uể oải lê lếch cái thân vào tolet, hôm nay không biết có mưa bão gì không mà nó bỗng dậy sớm bất thường, à mà hôm qua mới chạng vạng 6 giờ chiều nó đã đi ngủ mất tiêu rồi, dậy mà trễ nữa nó thành như con nhỏ trưởng lớp mất.

 _ Mèo ơi, dậy dậy nhanh lên coi, sao hôm nay mày nướng vậy hã, khét cả cái giường của tao rồi kìa, dậy, dậy nhanh lên coiiii….

 Nó la lối om xòm, thế mà Mèo cứ đơ ra ngủ mê say, chắc tối qua, nhỏ mơ tưởng về “anh chàng hoàng hôn” mà cả đêm thức trắng quá.

 _ Ơ cái con này, dậy nhanh lên coi Mèo lười, không đánh không được mà, dậyyyy

 _Gì hã… mới 6h sáng mà mày réo hoài vậy, cho tao ngủ xíu nữa y mà…

 Không đợi con này lăn lên lăn xuống nướng cho khét cái phòng, nó đá *** con nhỏ 1 phát, nội công thâm hậu, thời điểm thích hợp, kinh nghiệm sút phạt, Mèo từ trên giường lăn té xuống đất. Khóc la um xùm cả lên.

 Ngoài biển lúc này mát mẻ, đã có vài dòng người đến đây, không còn vắng vẻ như ngày hôm qua nữa. Nhờ vậy mà biển hôm nay sóng đánh to hơn, gió biển thổi mạnh hơn.

 Nhìn từ xa xa những chiếc ca-no cứ nhấp nhô theo từng nhịp sóng. Những tiếng còi của các chú bảo vệ nay có việc để lên tiếng rồi. Đông dần, đông dần…

 _ Sao tay chân lại ra thế này, con gái con lứa, đi đứng thế đấy đấy hã.

 Quậy lớn giọng chị 2 la mắng Mèo, lí do người Mèo xuất hiện những vết thương nhỏ, chắc là cú té ngã từ cái vách đá khi đang bị say “thuốc” anh chàng hoàng hôn chiều hôm qua.

 _ Hix, nhẹ tay thôi Quậy, đau quá đi nè, á, đã bảo nhẹ tay thôi mà.

 _ Cho cái tật, đi đứng cứ ngắm trăng ngắm sao, chẳng chịu nhìn đường, còn ở đó than than, sút mày phát nữa bây giờ.

 _ Đâu có, tao ngắm hoàng hôn mà, hihi.

 Lắc đầu bó tay, nó nhanh chóng bôi hết thuốc vào cái đầu gối bị trầy xước của nhỏ Mèo ngây ngô kia, rồi vội thay bộ đồ trông mát mẻ và chạy tung tăng ra biển.

 Trong khi đó…

 Mèo đang vất vả từ tolet đi cà nhắc ra giường, mỉm cười nhìn biển sáng, tuy cái gọi là bình minh đã qua rồi, mặt trời đã rời xa mặt biển và chờ đợi 12h đồng hồ sau được gặp lại biển 1 lần nữa- biển “nuốt” nắng vào lòng như mọi ngày.

 Mèo vẫn đang cười, cười rất tươi vì hôm nay biển đông người qua lại, vui quá, đảo con mắt đi lòng vòng, Con bé quyết định liều 1 phen, vác cái thương tích ra biển, để hoà vào dòng người, hoà vào biển và để tiềm kiếm gì đó mà cô bé vẫn chưa khám phá ra.

 Biển sáng…

 _ Ái chà, mát quá đi à, đông vui thật, hôm nay mà có mama với dì Lê đi cùng thì vui biết mấy nhĩ.

 Nó tung tăng nghịch phá, vui đùa với sóng, nhớ về mẹ và mong có mẹ cùng đi với mình, nhưng tiếc thay điều đó không thể trừ khi nó đã không gây tai hoạ cho con nhỏ hàng xóm.

 _ Quậy, Quậy à, hey, tao đây nè…

 Mèo đưa tay vẫy vẫy nó, ngơ ngác tìm kiếm, nó thấy cái mặt như con nít kia đang ngây ngô kêu nó lại. Lon ton lon ton, nó với Mèo rũ nhau đi leo núi cát, con nhỏ bị thương tích thế mà cũng hăng hái gật đầu lia lịa đòi đi.

 Núi cát…

 _ Từ từ thôi, chân mày chưa lành mà, từ từ, đó thấy chưa, bảo từ từ không nghe.

 Nó cứ như hướng dẫn viên du lịch, cái miệng cứ tíu tít nói, trong khi Mèo cực khổ trèo leo bò trườn lên tận giữa núi.

 Ngừng ngay bóng râm gốc cây to giữa sườn núi, 2 đứa nó đặt mình xuống cát mà hưởng thụ.

 _ Mát quá đi - Mèo thích thú.

 _ Mày thử lăn ra kia 1 tí là thành món “mèo nướng cát biển” liền á, ở đó mà mát, háhá.

 Hai đứa cười vui thoả thích, chiều nay sẽ về nhà rồi, phải tận hưởng cho đã chứ, hôm qua mưa to không tắm biển được, nay bù đắp đây.

 _ Hay là lên cao tí nữa nhé, trên kia có nhiều cây xanh kìa, chắc trên đó mát mẻ lắm.

 Mèo lại gật gật đồng ý, đã tay đau chân bầm mà còn ham hố, 2 đứa nó liền chạy lên đỉnh núi. _ Wow~, trên đây có hang đá nữa sao, lạ thật, wow, đẹp thật, mát quá, có ai khám phá ra chỗ này chưa nhĩ ?- Mèo cứ mở to cái miệng hình chữ O mà trầm trồ khen cái nơi lí tưởng này.

 _ Không ai biết đâu, nơi này cao quá trời à, mày nhìn kìa, người bơi ở biển nhỏ chí chẹo à, với lại nếu người ta biết thì đã đến đây đông lắm rồi, đúng không?

 _Ừ đúng á, híhí.

 Hai con khùng, có chỗ đẹp và thoáng mát chơi đùa, không tận hưởng mà cứ ngồi bàn những chuyện chẳng đâu ra đâu. Đi vô cái hang nhỏ, nhìn từa tựa túp lều, nó vộiđi vào và đặt mình nằm xuống.

 _ Thiệt là mát quá, thoải mái quá đi mất, ước gì nhà mình ở đây thì sướng biết mấy, aha.

 _ Haha, thế ở đây mà mày chịu ăn lá cây, uống nước mưa sống qua ngày cũng đỡ, hehe.

 Lại chọc ghẹo nhau, tụi nó cứ trêu qua trêu lại, đến lúc mệt rồi thì nằm mà hít với thở.

 _ Chắc tao sẽ xin việc làm giống mày quá, mẹ tao, đã làm cật lực lắm rồi, tao cũng muốn có nhiều tiền để phụ mẹ, tao xin vào làm chung với mày nhá.

 Không được, mày lo mà học đi, nếu mất học bổng thì làm sao còn có thể học tiếp nữa chứ, trường này mày ao ước được vào lắm cơ mà, không có lơ tơ mơ được.

 _ Không sao đâu, tao muốn đi làm, tao thật sự cần tiền, chân của ba tao đến kì đi tái khám để điều trị, nên tao không thể chỉ học và chơi như thế này được, tao học vẫn ổn mà.

 Mèo than thở, tội thay cho cô bé, Quậy cảm thấy xót xa cho con nhỏ bạn thân của mình quá, chắc có lẽ nó phải giúp Mèo thôi, dù gì nó đi làm 1 mình cũng buồn, cần thêm 1 đứa con gái trong quán để tâm sự, trong đấy chỉ toàn bọn con trai. Mà Mèo có vượt qua cái “ hang thử việc” quỹ quái đó không mới là chuyện đáng quan tâm.

 Trên núi mát mẻ, tiếng cây lá gió đang thầm đưa 2 cô bé vào giấc ngủ ngày, mắt nhắm dần, đôi môi chúm chím, mỉm cười cho 1 ngày mới tươi đẹp. ♥♥♥

 _ Ê nhỏ kia, đâu ra ở đây vậy ?

 _ A ha cái tên trời đánh, chị chưa hỏi tội cưng giờ còn lên giọng hã ?

 _ Đây là đất của tui, nhanh biến khỏi đây đi, không thì đừng trách.

 _ Làm gì nhau, làm gì nhau, háhá…ááá…. Tên chết bầm kia, sao lại đá chị mày xuống núi hã, ááá… ááá… ááá….

 ♥♥♥

 _ Ááá, ……. Trời ạ, nảy giờ mình nằm mơ, hơiz, lại còn mơ thấy cái tên chết bầm đó nữa chứ.

 Nó tức xì khói, giấc mơ điên khùng gì đó không biết, vươn vai ngáp dài, nó đứng dậy mỉm cười ngắm về nơi xa xa trên đỉnh núi, tuy rằng bực mình và khó hiểu cái giấc mơ ấy, nhưng nó vẫn không để tâm, trừ khi hắn đang đứng ở đây thật.

 Trong khi đó…

 Tại trường nó, mọi lớp học đang xôn xao về những học sinh mới nữa sắp chuyển đến đây học, lần này thì cũng là bọn học sinh tham gia hoạt động phong trào thể thao nhưng có vẻ ai nấy đều hăng hái chờ đợi hơn đợt của nó.

 Lớp 11A1…

 _ Trời ơi, con đang khao khát hy vọng nhiều lắm vào cái ban nhạc mới này đây, cầu mong sẽ là các cậu đẹp trai, biết đánh giá sắc đẹp và tài năng con gái chúng em hơn là cái bọn Mèo Méo, Láu Cá kia. – Con Boo có vẻ rất hy vọng cái đợt tuyển học sinh mới này.

 _ Ngày trước tới giờ, tao vẫn chưa thấy học sinh nào có khả năng đánh trống mày nhĩ, đàn piano, ghitar này nọ thì rất nhiều rồi, mong rằng kì này sẽ hoành tráng nếu có trống.

 Chờ đợi ban nhạc mới, những học sinh đến từ nhiều nơi, hội tụ thành 1 ban nhạc chung cho trường, có lẽ kì này lại là 1 hy vọng mới để Ngũ Vương có thể đi đầu về thể thao và phong trào.

 …

 _ Mèo, dậy thôi, trưa rồi, về tắm biển nào.

 _ Cái con khùng này, bộ mày chỉ thích tắm buổi trưa thôi sao, giấy chứng nhận dương tính bệnh của mày chắc đầy tủ rồi quá.

 Con Mèo cau có bất thường, đang tận hưởng sự mát mẻ và tuyệt mỹ ở nơi đỉnh núi này. Khi không nó lại đòi về tắm biển.

 _ Vậy mày ở đây 1 mình đi, tao đi tắm biển đây, 11h rồi, pái pai, hehe.

 Nó cong chân chạy xuống núi, trong khi con Mèo vẫn mê ngủ, chẳng hay biết về chuyện Quậy bỏ xuống núi để tắm biển nữa. Chạy lon ton xuống đấy, nó chả nghĩ ngợi gì cả, điều nó nghĩ bây giờ là biển và nắng thôi. Xong thì dừng lại hướng mắt về cái ngôi nhà gần chân núi.

 _ Cái gì đây, núi này đã có người mua sao, lạ kì, như vậy là muốn lên đấy phải có ý kiến của chủ à, ơi trời chắc cái bọn khùng nào bày vẽ để không ai lên đấy chiếm cái không gian của chúng. Mặc kệ, đi tắm biển cái đã, hé hé. – Nói xong nó lại tung tăng chạy về phía biển.

 Trưa nắng gắt như mọi ngày ở đây, thời tiết chẳng ổn định gì cả, cứ sáng nắng chiều mưa, chẳng biết đâu mà lần. Vào giấc trưa, mọi người đã vào trong nghĩ ngơi, chỉ có mỗi con khùng như nó lại ra đấy phơi nắng, vậy mà da vẻ nó vẫn trắng như bông bưởi. Mà nếu nói chỉ vì căn bệnh thần kinh của nó cũng không đúng, nó muốn ra đấy để tìm lại cái tên bảo mình bẩn.

 Chờ đợi, nó cứ ngó ngang dọc trên dưới, chả thấy tâm hơi tên mạng lớn kia đâu cả, chắc có lẽ suýt chết nên bây giờ đang mở tiệc ăn mừng.

 _ Hừr hừr, khôn hồn thì đừng có để chị mày bắt gặp đấy nhá, hừhừ.

 Công sức phơi nắng cả buổi trưa nhằm gặp cái tên ấy, nhưng lại chẳng thấy xác hắn đâu, nó cau có về phòng, lăn ra ngủ 1 giấc nữa, đợi đến chiều tà, sẽ đón xe về lại nhà, mà không, nói chính xác là nhà Mèo. Nhắc đến Mèo nó chợt nhớ…

 _ Cái con nhỏ này, không lẽ không xuống núi thiệt sao, thôi kệ, chắc nó đi đâu đó, chợp mắt chút đã.

 Nắng dịu dần, bầu trời trong xanh, mát mẻ, trông biển cũng xanh hẳn ra, người thưa dần, họ về nhà trước khi trời sụp tối, những ánh nắng cuối cùng len lỏi qua các đám mây trắng đang dần biến mất. Chẳng biết chiều nay còn nắng để cô bé đáng yêu kia có dịp tìm thấy “anh chàng hoàng hôn” hôm qua hay không?.

 5h chiều…

 Trời se lạnh, nắng đã tắt hẳn, vậy là chẳng có dịp thấy hoàng hôn biển nữa rồi, mây xám đi rõ rệt, làm ặt nước biển bỗng trông “ buồn” kì lạ.

 [ tí…tách…tí…tách…] những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, xác thực rằng sẽ không thể tìm thấy hoàng hôn vào lúc này.

 _ Trời ạ, mưa rồi sao, Mèo ơi Mèo, mày đâu rồi, về chưa vậy.

 Nó dụi mắt đi lòng vòng căn phòng tìm kiếm Mèo, cô bé ở đâu chẳng thấy, trong khi ngoài trời mưa đã rơi lớt phớt.

 [ ào…ào….hx…hux…húr… chéx.. đùg… chéx gầr…]. Mưa lớn rồi !!! Có cả sấm chớp nữa.

 _ Mèo ơi mày đâu rồi, Mèo ơi.

 Nó bây giờ mới bắt đầu lo lắng thật sự, Mèo đang ở đâu? Có khi nào còn trên núi chăng ? Nếu như đang trên núi lúc này thì chắc hẳn sẽ lạnh lắm?. Mà mưa to quá, nó không thể nào ra khỏi phòng được, mưa làm nhoà mắt nó, chẳng có thể thấy gì cả. Chỉ còn biết ngồi chờ mưa nhẹ hạt đi thôi. Bây giờ thì nó mới nghĩ tới cái địa chỉ dưới chân núi lúc trưa, cầu trời là có người cứu con bé, dù chẳng biết cái địa chỉ này có chứng thực rằng ngọn núi có người sống không? Nó lo lắng như không thể nào lo lắng hơn nữa.

 Trên núi lúc này …

 _ Hurhurhur… Quậy ơi, mày đâu rồi, mưa to quá, hur…hix… ta..o lạnh quá… hurhurhur, có ai ở đây không ?

 Không ai khác, tiếng khóc của Mèo, con nhỏ đang co ro bên trong hang đá trên đỉnh núi cao. Trời thì đang sụp tối dần bởi cái đám mây đen kia. Khóc, cô bé khóc vì sợ hãi.

 Nhà Mèo…

 _ Sao đã gần tối rồi mà 2 đứa nó chưa về nữa, nếu có qua đêm thì phải gọi về chứ, trưởng ấp đã về từ lúc trưa cơ mà.

 Bà Lê sốt gió lo lắng cho đứa con gái và cả con bạn thân của con nhỏ. Cả mẹ Quậy cũng đang đứng ngồi không yên khi nghe điện thoại của mẹ Mèo.

 _ Đã tối rồi mà tụi nó chưa về nữa, chị Lê à, có khi nào tụi nó…

 _ Chị Thu đừng nói thế, không có chuyện gì đâu, mình cứ chờ đã.

 2 bà mẹ tự trấn an nhau qua điện thoại, rồi không còn cách nào khác là chờ đợi.

 o-O-o

 _ Lạnh… lạnh qu..u…á.. hix…

 Con bé khóc oà giữa nơi cao, lạnh và được bao trùm bởi bóng tối về đêm. Chân tay như bị đông cứng, môi xanh tái đi, mắt nhoà lệ và nước mưa, con bé cố chịu đựng cho đến khi… ngất !!!.

 Đã 7h tối, mưa mới chịu ngơi, Quậy nó cuống quýt cả lên, che dù và chạy về hướng ngọn núi cát lúc trưa.

 _ Mèo ơi, mèo ơi mày có đó không mèo.

 Tiếng nó vang vọng trên đường đi lên núi, cát trắng ướt sao cơn mưa làm nó đi qua 1 cách khó khăn. Rồi cũng lên được tới đỉnh, lạnh quá, nó nhanh chóng tìm kiếm Mèo.

 _ Mèo, mèo ơi mày đâu rồi, Mèo à.

 Nó như sắp khóc, nhưng trong lúc này, không phải lúc để nó khóc, cố gắng tìm kiếm ở các nơi gần đó, nó mệt lã. Mưa vẫn lâm râm, không tạnh hẳn.

 _ Mày đang ở đâu vậy ? – Nó đang đuối sức dần. Ngôi nhà nhỏ dưới chân núi …

 Những tiếng bước chân nhẹ nhàng, không làm cho cô bé thức giấc, đèn cầy được thắp sáng đầy căn nhà, có lẽ nơi đây không có gì để sưởi ấm ngoài thứ này.

 Tiếng ho khan từ sau bếp, khói bốc cao ra khỏi mái nhà, hình như ai đó đang nấu cháo.

 Mèo tỉnh dậy và bàng hoàng khi không biết ở đây là đâu cả, ngôi nhà nhỏ trông rất cổ xưa nhưng đầy đủ tiện nghi theo lối phương Tây, con nhỏ gượng dậy và ôm đầu vì đau.

 _ Ây da, ở đây là đâu vậy, đau quá, Quậy ơi mày đâu rồi?

 Giọng nói khe khẽ của Mèo không đủ lớn cho chủ nhà nghe thấy, tiếng bước chân lại cứ đều đều bước đến gần Mèo.

 [cạch…] cháo được đặt lên bàn.

 Mèo chưa kịp nhìn mặt chủ nhà thì đã hớn hở bưng bát cháo và ăn vội ăn vàng, chắc có lẽ cô bé đang đói và mệt lắm, từ sáng tới giờ chưa có gì trong bụng cả.

 Mưa đã ngơi, chỉ còn nghe tiếng rì rào nhỏ ngoài trời thôi. Ngôi nhà ấm áp, đèn cầy sáng và xua đi cái lạnh lúc này, con bé bây giờ tuy vẫn chưa thật sự tỉnh táo để nhìn xung quanh, nhưng vẫn cảm nhận được sự an toàn mà ai đó trong căn nhà đã giúp con bé.

 _ Hừm.. - Tiếng cười nhẹ, nghe cũng không chắc có phải là cười không nữa.

 Mèo dừng lại và ngước mắt nhìn cái người mà nảy giờ chẳng nói lời nào, chỉ âm thầm chăm sóc mình.

 [ r…ooa…ả..nnn..g] …

 Bát cháo rơi xuống, con bé há hốc miệng, mắt mở to khi người mà nhỏ thấy không ai khác, cái “ anh chàng hoàng hôn” hôm trước, sao hắn lại có mặt ở đây ?

 _..Cậ…uu.. c…ậ…u.u..

 Không thể nói thêm từ nào khi nhỏ đang đần cả mặt ra nhìn người mà nhỏ từng lầm tưởng là con gái kia.

 o-O-o
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 Tap 2
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .